* Nội dung:
- Mở bài
- Giới thiệu về tác giả, tác phẩm, và nhân vật
2.Thân bài
* Nguyên mẫu: Cao Bá Quát – một người văn võ song toàn
* Người có khí phách hiên ngang bất khuất:
- Thủ lĩnh đứng đầu tổ chức cách mạng, có tài “bẻ khóa vượt ngục”, “văn võ đều có tài”, “chọc trời quấy nước”, coi thường tiền bạc và bạo lực.
- Coi thường cái chết, sắp bị tử hình vẫn hiên ngang “Huấn Cao, lạnh lùng, chúc mũi mũi gông nặng, khom mình thúc mạnh đầu thang gông xuống thềm đá tảng đánh thuỳnh một cái”, hành động của người tự do, tuy thất bại nhưng vẫn hiên ngang
- Không khuất phục trước cường quyền, không vì tiền bạc, danh lợi mà cho chữ và cả đời mới chỉ viết tặng ba người bạn thân.
Ung dung tự tại, bình thản “thản nhiên nhận rượu thịt, coi như đó là một việc vẫn làm trong cái hứng sinh bình lúc chưa bị giam cầm”
- Khinh bạc, mắng đuổi viên quản ngục “ngươi hỏi ta muốn gì? Ta chỉ muốn có một điều. Là nhà ngươi đừng đặt chân vào đây”
* Con người tài hoa nghệ sĩ:
- Giới thiệu nghệ thuật viết thư pháp.
- Huấn Cao có tài viết chữ đẹp “chữ ông Huấn đẹp lắm, vuông lắm”, “cái người mà vùng tỉnh Sơn ta vẫn khen cái tài viết chữ rất nhanh và rất đẹp đó không?”, “có được chữ ông Huấn mà treo là có một vật báu trên đời”
- Nét chữ thể hiện khí phách ngang tàn của một anh hung “nét chữ vuông tươi tắn nó nói lên những cái hoài bão tung hoành của một đời con người”
- Huấn Cao ý thức được tài viết chữ của mình “chữ ta thì đẹp thật, quý thật”
* Người có thiên lương cao cả, trong sáng:
- Coi khinh tiền tài danh vọng “chữ thì quý thực. Ta nhất sinh không vì vàng ngọc hay quyền thế mà ép mình viết câu đối bao giờ”
- Không dùng tài để tìm kiếm danh lợi, phục vụ phi nghĩa “tính ông vốn khoảnh, trừ chỗ tri kỉ, ông ít chịu cho chữ”
- Trước khi nhận rõ tấm lòng viên quản ngục, Huấn caoi chỉ coi y là loại cặn bã, tiểu lại giữ tù nên đối xử rất cao ngạo, coi thường.
- Khi nhận rõ tấm lòng “biệt nhỡn liên tài” của người chọn nhầm nghề, Huấn Cao ngạc nhiên, băn khoăn, tìm cách “báo đáp một tấm lòng trong thiên hạ”, coi quản ngục là tri âm, tri kỷ, trân trọng người có thiên lương, yêu cái đẹp, cái thiện.
* Nghệ thuật thể hiện:
- Nguyễn Tuân đã xây dựng được một tình huống truyện độc đáo.
- Nghệ thuật tạo không khí cổ xưa cho tác phẩm.
- Sử dụng triệt để thủ pháp tương phản đốilập, cách khắc họa nhân vật theo bút pháp lãng mạn, làm nổi bật gay gắt giữacái đẹp và cái xấu, cái thiện và cái ác, lí tưởng và hiện thực.
-…
3. Kết bài:
- Đánh giá lại đặc sắc của hình tượng Huấn Cao nói riêng và tác phẩm nói chung.
|